Miên man nghị về món cà teo ngâm nước mắm, tui loay xoay khắp siêu thị to, siêu thị nhỏ đất Hà thành chật chội mà tìm nỏ chộ mô bán. Rứa là nhấc máy điện thoại gọi cho mẹ ở quê.
Cái ăn cái mặc không còn là nội lo. Thời kỳ ăn no mặc ấm, nhà tranh vách đất đạ qua, thời buổi ni là phại ăn ngon mặc đẹp, nhà lầu xe hơi. Mà ăn ngon mặc đẹp biết mô cụng sắp qua rồi ? Rứa mà cấy món cà muối của tuổi thơ tôi vận nhớ đến quắt quay dù đi khắp chân trời góc bể ?
Con về bên bờ sông gió hát, về nơi ruộng rươi quê nhà; dù cho mưa ngập mái nhà hay nắng khô bờ rọng... Để tìm những món ăn tuổi thơ gửi làm quà cho khách thập phương, để người đi xa ăn để nhớ một vùng đất nồng hậu bao dung thật thà, chất phác...